Ngày 22/8 - 31/8 Trường đại học Yamagata - Nhật Bản đã tổ chức chương trình “Summer Program” với sự tham gia từ 5 nước trên thế giới: Việt Nam, Trung Quốc, Indonesia, Latvia, Peru, tất cả là 11 sinh viên, cùng với sự giúp đỡ của 12 sinh viên của Đại học Yamagata cũng như các thầy cô, nhân viên của trường. Và rất vinh dự khi 3 sinh viên đến từ Việt Nam đều là sinh viên của Học viện Nông nghiệp Việt Nam, đó là điều mà chúng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào nhất xuyên suốt chương trình.
Đã từ rất lâu, Nhật Bản luôn là một miền đất hứa mà tôi luôn mong muốn có lúc nào đó được đặt chân đến nơi đây, và thực sự khi được đặt chân đến thì mọi thứ còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Điều gây ấn tượng đầu tiên đối với chúng tôi không phải là cảnh vật tại Nhật mà là sự đón tiếp tận tình, quan tâm chúng tôi ngay từ khi chúng tôi còn ở Việt Nam. 3 thầy cô chính tham gia xuyên suốt chương trình của chúng tôi thường xuyên gửi mail để dặn dò từ giấy tờ cần thiết đến những vận dụng sinh hoạt hàng ngày cần đem theo, nên cho dù chưa gặp, tôi đã có cảm giác gần gũi với họ. Trước khi đến giờ bay sang Nhật, thầy Miura (phụ trách chính nhóm Việt Nam) lại nhắn tin nhắc nhở một lần nữa, và ngay khi đặt chân đến Nhật, thầy đã đứng ở sân bay chờ chúng tôi từ lúc máy bay hạ cánh rồi.
Đến Nhật lần này, chúng tôi học được rất nhiều điều, không chỉ là những bài học mà chương trình đem đến mà còn học hỏi từ chính những con người nơi đây.
Đầu tiên khi bước xuống máy bay, tôi ngạc nhiên nhất là sự chào đón của nhân viên sân bay, họ thực sự rất nhiệt tình và tâm huyết, tạo ngay cho tôi một cảm giác thân thuộc, không một chút xa lạ ngay trên sứ người.
Bởi vì từ sân bay Narita về đến đại học mất 7 tiếng đi bằng xe khách nên chúng tôi phải chờ tất cả các sinh viên từ đất nước khác đến rồi mới cùng về. Đến Nhật lúc 7h30 và bắt đầu lên xe là 15h50, chúng tôi có hơn 8 tiếng ở sân bay. Trong lúc chờ đợi, thầy cô rất tâm lý khi một người thì trông hành lí giúp chúng tôi, 1 người chờ sinh viên nước khác đến còn 1 người thì dẫn chúng tôi đi xem và mua đồ quanh sân bay. Và thực sự đây đúng là sân bay lớn nhất Nhật Bản, các bạn cứ tưởng tượng trong sân bay như một thế giới thu nhỏ vậy, cái gì cũng mới lạ, cũng gây phấn khích đối với chúng tôi.
Một số hình ảnh tại sân bay Narita
15h50, tất cả 11 sinh viên cùng 3 thầy cô lên xe về trường.Qua cửa kính, chúng tôi ngắm nhìn những ngôi làng nằm dưới chân núi mà vẫn cứ ngỡ như là đang xem phim vậy, bình yên mà đẹp đến lạ. Có những lúc những khung cảnh ấy làm dấy lên trong lòng chúng tôi nỗi nhớ Việt Nam, những làng quê Việt cũng đẹp bình dị như thế.
Một số hình ảnh trên đường tới đại học Yamagata
Trên đường đến trường đại học Yamagata, chúng tôi có dừng chân tại các điểm nghỉ trên đường, và đúng là những điều giản dị nhất ở đây cũng làm chúng tôi từ ngạc nhiên đến ngưỡng mộ. Từ việc lấy đồ ăn, thức uống, mất phí hay miễn phí, dọn đồ của chính mình sau khi ăn, mọi thứ đều giống như thói quen từ rất lâu của họ, không có chuyện người của cửa hàng phải đi dọn đồ, hay là người đến sau phải ngồi chờ nhân viên đi dọn đồ ăn cũ của người trước. Tuy đây là văn hóa của họ, nhưng tôi thực sự khâm phục vì tính tự lập và có trách nhiệm đối với cộng đồng của con người nơi đây. Và tất nhiên, lúc nào câu cửa miệng cũng là “Arigatou - cảm ơn bạn”. Dù là lấy đồ, bán đồ, hay dọn dẹp, tất cả đều cảm ơn nhau. Nó làm cho bản thân mình cảm thấy chính mình đang làm việc có ích.
Đến trường đại học, sau khi nghỉ 1 đêm tại khách sạn, sáng sau chúng tôi bắt đầu di chuyển đến hội trường chính lúc 10h sáng. Tại đây, chúng tôi gặp những sinh viên Nhật sẽ cùng tham gia chương trình. Chúng tôi chào hỏi nhau, giới thiệu bản thân rồi bắt đầu chia nhóm đi thăm quan trường. Chúng tôi được xem cách bày trí lớp học, việc tự điểm danh mỗi ngày đến lớp, việc cất ô gọn gàng khi vào phòng hay có những đồ bỏ quên cũng đặt nguyên vị trí cũ để khi sinh viên quay lại trường có thể dễ dàng tìm thấy. Tất cả đều rất mới lạ.
Ở Nhật có một điều rất đặc biệt là nước uống của họ nếu không bán chai ngoài cửa hàng hay máy tự động, thì tất cả nước uống bạn có thể tự lấy ở vòi, chỗ nào cũng đều ghi “nước này có thể uống được”. Hay lúc chúng tôi đến nhà ăn của trường cũng thế, tự chọn món, tự giác mang ra quầy thanh toán, ăn xong cũng tự dọn dẹp, chia bát đĩa như nhà ăn quy định. Có nghĩa là tất cả nhân viên nhà ăn, chỉ có nhân viên bán hàng và thu ngân, và sau khi hết giờ họ cùng dọn dẹp bát đĩa mà sinh viên đã chia sẵn ra ở bồn để rửa. Tôi ngưỡng mộ điều đó.
Sau buổi trưa, chúng tôi di chuyển đến kí túc xa ở núi Zao - nơi dành riêng cho người của đại học Yamagata. Biết diễn tả nơi này thế nào nhỉ bới vì từ “đẹp tuyệt vời” cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp nơi đây. Và không khí nơi đây thì vô cùng dễ chịu. Chúng tôi có 2 ngày, 3 đêm ở đó.
Ở Zao, chúng tôi được nghe giới thiệu về trường, về đất nước của các sinh viên đến từ nước khác. Chủ đề năm nay chúng tôi tìm hiểu là về thiên tai và phương pháp phòng tránh ở Nhật và các nước trên thế giới. Ngoài ra còn được tìm hiểu địa lý của núi Zao, cũng như các thói quen sinh hoạt trong đời sống ở Nhật để chuẩn bị thật tốt cho cuộc sống ở Homestay các ngày tới.
Ở đây, chúng tôi cùng học, cùng ăn, cùng sinh hoạt, đặc biệt vui nhất là buổi tối khi chúng tôi không có bài học, chỉ có sự giao lưu văn hóa. Chúng tôi cùng nhau hát tiếng Anh, tiếng Nhật, cùng nhảy, cùng chơi trò chơi, khoảnh khắc này là tuyệt vời nhất vì dường như rào cản về ngôn ngữ và văn hóa không còn là vấn đề đáng lo ngại nữa, điều duy nhất chúng tôi lo là khoảng thời gian tuyệt vời này không thể kéo dài hơn nữa. 10h tối sẽ phải đi ngủ đến giữ sức khỏe cho ngày học hôm sau.
Một số hình ảnh tại núi Zao
Kết thúc 2 ngày 3 đêm tại Zao, chúng tôi lên xe quay về trường gặp gia đình ở Homestay mà chúng tôi sẽ ở. Đây sẽ là thời gian thử thách nhất từ việc sử dụng tiếng Nhật giao tiếp, hòa mình với văn hóa Nhật hay tìm hiểu về cách phòng tránh thiên tai của gia đình ở Homestay.
Chúng tôi đã từng lo sợ thời gian 2 ngày 2 đêm này sẽ dài và khó khăn lắm, nhưng khi ngồi chờ đợi gia đình mình đến đón khi mà mọi người cứ lần lượt được đón về hết rồi thì từ lo lắng lại chuyển sang hồi hộp, liên tục nghĩ “gia đình mình như thế nào nhỉ, tính cách họ ra sao, họ có thích mình không,...” và khi đến lượt mình thì mọi lo lắng, hồi hộp ấy đột nhiên biến mất từ lúc nào không hay khi họ cười tươi và đón chúng tôi vô cùng nồng nhiệt, làm cho tôi cảm giác như mình là người con xa nhà lâu nay của họ vậy. Trên xe, chúng tôi nói rất nhiều chuyện từ việc cuộc sống ở Nhật thế nào, tôi thích ăn gì, tôi muốn làm gì hay ở Homestay lịch trình sẽ ra sao khiến tôi không còn có chút gì e ngại về thời gian này nữa.
Bởi vì chúng tôi không được ở cùng 1 homestay nên tính tự lập, xoay sở được nâng cao hơn rất nhiều. Ở đây, tôi cùng gia đình ăn Ramen, ăn sushi. Rồi đi gặp mặt bạn bè của gia đình ấy, họ cũng đón tiếp tôi vô cùng nồng nhiệt làm tôi rất bất ngờ. Họ tìm hiểu sở thích của tôi qua bài giới thiệu, họ tặng tôi quà, mặc yukata cho tôi (trang phục mùa hè của Nhật) và tôi cũng mang cho họ mặc thử áo dài của Việt Nam, và họ vô cùng thích thú. Tôi nhận ra rằng, không chỉ có tôi thích Nhật, thích văn hóa Nhật mà họ còn rất thích Việt Nam. Họ nói tôi dạy họ giới thiệu bản thân bằng tiếng Việt (dù họ đã tự học qua trước để chào đón tôi),cũng như dạy họ văn hóa của Việt Nam nữa, hứa với tôi nhất định sẽ đến Việt để du lịch và gặp lại tôi 1 lần nữa. Điều này làm cho tôi không chỉ ấn tượng mà còn cảm thấy rất ấm lòng khi bản thân mình đã làm họ muốn đến Việt Nam qua những lời giới thiệu.
Ngày hôm sau, tôi được dự tiệc BBQ của 4 gia đình bạn bè thân thiết với Homestay của tôi. Đặc biệt làm tôi cảm động vì họ nói tuy cuối tuần họ đều gặp nhau 1-2 giờ nhưng bữa tiệc này họ chỉ làm 1 lần trong năm, và vì biết tôi sẽ đến nên họ đã đợi đến tận hôm đó để làm BBQ chào đón tôi. Tất cả làm cho tôi có lúc quên mất rằng mình là người Việt đến đây trao đổi vài ngày, tôi đã ngỡ rằng mình thực sự là con của họ.
Hình ảnh về cuộc sống ở Homestay
Hết quãng thời gian ở Homestay, họ đưa tôi quay lại trường, không quên viết lại địa chỉ nhà cho tôi, nói rằng “bởi vì con là con gái của bố mẹ, con hãy quay lại đây bất cứ khi nào con muốn, bố mẹ luôn chào đón con”. Họ làm cho tôi hết cảm động này đến cảm động khác.
Chúng tôi quay về trường để tiếp tục học về dự báo thời tiết, thiên tai của Nhật, đến các biện pháp phòng tránh ra sao. Chúng tôi còn được đi thăm đài truyền hình ở Yamagata và tìm hiểu cách vận hành, làm bản tin nữa, vô cùng thú vị. Chúng tôi được xem các video về động đất ở đây cũng như hiểu tại sao trừ các nhà tập thể hay công ty ra, nhà của họ hầu như đều không quá 2 tầng. Các nhà tập thể hầu như cũng không quá 7 tầng. Đây cũng là 1 trong những cách phòng chống động đất tại Nhật Bản.
Một số hình ảnh khi đi tham quan các địa điểm của thành phố: Đài truyền hình YBC, Bảo tàng Thành phố,...
Chiều 29/8, chúng tôi có buổi tổng kết về tất cả những gì đã học và các thành viên trong 1 nhóm đã trao đổi được những gì về thiên tai, phòng chống thiên tai của nước mình với nước bạn.
Sáng 30/8, chúng tôi có tiệc chia tay, giây phút chia tay luôn là giây phút xúc động và khó khăn nhất. 10 ngày bên nhau, tuy không phải thời gian dài nhưng gần 30 con người từ các miền đất khác nhau từ những người xa lạ đã trở nên thân thiết như một gia đình, khiến cho giây phút trở nên nghẹn ngào, bịn rịn đến khó tả. Các gia đình Homestay cũng đến để tạm biệt chúng tôi, như chào tạm biệt những người con sắp lên đường đi xa của mình vậy. Họ ở lại cùng chúng tôi, vẫy tay chào tạm biệt khi chúng tôi bước lên xe để đến sân bay, những giọt nước mắt đã dâng trào ở khóe mắt. Chúng tôi nhớ họ, hứa với nhau sẽ luôn giữ liên lạc khi về nước và hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
Sáng 31/8, tất cả 11 sinh viên tham dự chương trình cùng đến sân bay để trở về nước, thầy cô vẫn rất ân cần, chu đáo, lo lắng cho chúng tôi đến giây phút cuối cùng, vẫy tay, đứng chờ cho đến tận khi chúng tôi vào cửa để lên máy bay.
Chương trình kết thúc, chúng tôi trở về Việt Nam với đầy kỉ niệm. Thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời mà không ai trong chúng tôi có thể quên.